Tốt nghiệp thì cô gái nói với chàng trai: "Em muốn đến Bắc Kinh, Bắc Kinh có danh xưng thung lũng khoa học kỹ thuật ở Trung Quốc, nơi đó cơ hội nhiều, về sau dễ dàng phát đạt."
Chàng trai nói: "Vậy anh trở về quê nhà Tứ Xuyên, nơi đó là chỗ giàu tài nguyên thiên nhiên, mỹ nữ nhiều, về sau em phát đạt không quan tâm anh, anh dễ dàng tìm thêm."
Nắm tay nhỏ của cô gái gõ nhẹ trước ngực đầy đặn của chàng trai, bĩu môi, nói "Anh cũng dám mơ mỹ nữ, hừ, coi như về sau em không nhớ anh nữa, anh cũng chỉ có thể nghĩ tới em yêu em, không cho anh tìm cô gái khác."
Chàng trai cầm tay cô gái, thâm tình ấn một nụ hôn lên trán của cô, nói, "Nha đầu ngốc, cha mẹ chúng ta đều ở Tứ Xuyên mà, em đến Bắc Kinh rồi, con rể tốt như anh, đương nhiên phải trở về chiếu cố cha vợ mẹ vợ nữa."
Trong mắt như sao của cô gái lóe nước mắt, nhào vào trong ngực chàng trai, không ngẩng lên nữa.
Hai người cách xa nhau đất khách nhưng tình cảm không giảm, tương tư nồng đậm dĩ nhiên chỉ có thể dựa vào sóng điện vô tuyến truyền lại, gởi nhắn tin, gọi điện thoại, hai người tận tâm tận lực cống hiến cho tỷ lệ kinh doanh truyền tin của tổ quốc.
Một ngày, cô gái đọc được một câu chuyện ở trên mạng, là chuyện về một đôi tình nhân, mỗi lần gọi điện thoại, người nam kia đều sẽ chờ cô gái cúp điện thoại trước, khi cô gái đã trải qua thế sự tang thương rồi, cô mới phát hiện, thì ra nam nhân yêu mình nhất trên đời, chính là chàng trai mỗi lần gọi điện thoại đều chờ mình cúp trước.
Cô gái nhớ câu chuyện khiến cho cô thổn thức rơi lệ này, đêm hôm đó nói chuyện điện thoại xong, cô nói với chàng trai: "Anh cúp điện thoại trước".
Chàng trai sửng sốt, nói, "Nha đầu ngốc, gọi điện thoại còn phân trước sau cái gì."
Cô gái làm nũng, nói, "Không mà không mà, anh phải cúp điện thoại trước, không nghe về sau em không để ý tới anh, khiến cho anh không tìm được lão bà."
Chàng trai ngừng mấy giây, khẽ cười, nói, "Biết, nha đầu ngốc, vì tương lai không độc thân của anh, anh liền trước cúp, cũng biết lãng phí tiền điện thoại."
Cô gái nghe chàng trai tiếng tú đầu tiên truyền tới khi chàng trai cúp điện thoại rồi, cô vui vẻ cười, nói với chàng trai ở trong lòng: Anh yêu, em yêu anh, còn yêu hơn anh yêu em.
Từ đó về sau, hai người gọi điện thoại, mỗi đến khi nói tạm biệt, cô liền cầm di động lẳng lặng nghe, chờ chàng trai cúp trước. Mà chàng trai luôn cười thân mật gọi cô một tiếng nha đầu ngốc, liền cúp điện thoại.
Thời gian lâu dài, cô gái dần dần cảm thấy một tia ủy khuất nhàn nhạt: Anh biết không, hừ, mỗi lần em đều chờ anh cúp điện thoại trước, em đây yên lặng yêu anh, anh lại tuyệt không biết. Cô muốn cho chàng trai xem câu chuyện ngày đó, cho hắn biết mình thương hắn cỡ nào, ngày nào đó hắn cũng có thể chờ mình cúp điện thoại trước một lần, mình có thể chân chân thật thật cảm thụ cái gì gọi là được yêu, hẳn là tốt.
Cô gái nhịn, trong hạnh phúc của cô vừa có ngọt ngào lại có chua xót, cô nghĩ: cả đời có thể dùng phương thức đặc biệt thắm thiết như vậy yêu một người đàn ông, cũng là một loại hạnh phúc.
Giống như tất cả người đến Bắc, cuộc sống của cô gái trôi qua cũng không thoải mái, nhưng có thể ở trong chung cư, so sánh với những người đến Bắc phải ở tầng hầm, điều kiện cuộc sống của cô gái coi là thật tốt. Hùng tâm tráng chí lúc đầu đã bị mài chỉ còn dư lại một cái đuôi nho nhỏ, nhưng cô gái cá tính mạnh mẽ cũng chưa từng oán trách cái gì với chàng trai, cô chỉ càng quen nói câu em yêu anh với chàng trai.
Trị an ở khu chung cư đó không tốt lắm, thậm chí còn có một cuồng biến thái chuyên trộm áo lót phái nữ. Trước kia có cô gái mướn chung làm bạn, cô gái cũng không cảm giác như thế nào, nhưng cô gái kia bởi vì trong nhà có chuyện xin nghỉ về nhà, để lại một mình cô ở trong nhà có hai phòng một phòng khách một nhà bếp và một phòng vệ sinh, cô tự nhiên cảm giác được cô đơn sợ hãi.
Đêm đó, cô gái đang ngủ bị một hồi thanh âm tất tất tốt tốt thức tỉnh, cẩn thận nghe, là thanh âm cửa nhà truyền ra. cô nắm chặt góc chăn, cả người run thành một đoàn, chẳng dám thở mạnh, nước mắt bất lực không tiếng động từ trong mắt trào ra.
Đột nhiên, tay của cô đụng phải điện thoại dưới gối, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, lập tức gửi một cái tin nhắn cho chàng trai: Anh yêu, em sợ.
Thật ra thì bạn trai ở Tứ Xuyên phía xa, một cái tin nhắn có thể có tác dụng gì chứ? Huống chi hơn nửa đêm, chàng trai có thể sớm tắt máy ngủ. Cô gái quên mất phải báo cảnh sát trước, ở nơi thời khắc sợ nhất này, cô lại chỉ nhớ chàng trai.
Làm cô gái vui mừng là, sau mấy giây tin tức gửi ra, chàng trai gọi điện thoại vào. cô nhẹ nhàng nhận, nghe bên trong truyền đến giọng quan tâm của chàng trai: nha đầu ngốc, có phải hay nghĩ tới ta rồi không?
Cô gái tận lực đè thấp thanh âm của mình, nói với chàng trai hiện tại cô ở trong nhà một mình, ngoài cửa có thể có trộm, cô thật sợ hãi.
Chàng trai an ủi cô gái đừng sợ, hắn suy nghĩ một chút, nói với cô gái: "Mở loa điện thoại của em lên đi, mở thanh âm tối đa, em từ từ đi ra cửa, đừng sợ, em yêu, tin tưởng anh, đừng sợ."
Cô gái cực kì thông minh, chàng trai vừa nói, cô liền nghĩ đến ý đồ của chàng trai: chàng trai lớn tiếng kêu gọi, để cho người bên ngoài biết, trong nhà có nam nhân, người trộm đồ hoặc là đánh có chủ ý khác, thức thời cũng nhanh đi.
Cô gái run run rẩy rẩy tới cửa, mở loa của di động ra, thanh âm mở tối đa rồi, cô nhẹ nhàng nói với điện thoại: "Tốt lắm, em ở cửa, loa cũng đã mở lên rồi".
Lúc này cô gái xác nhận bên ngoài có người, hơn nữa không phải là một, có thể nghe tiếng đối thoại của bọn họ.
Đang lúc thân thể cô gái run run sắp sửa không đứng vững được thì trong điện thoại di động đột nhiên hô to một tiếng: "***, người nào ở bên ngoài phá cửa của tao? Tất cả anh em trong nhà đứng lên, có khách tới."
Thanh âm chàng trai cao vút mà tục tằng, ở đêm tối yên tĩnh khiến cô gái giật mình. Bất quá người ngoài cửa có lẽ bị dọa cho sợ đến nhảy cao hơn, cô gái chỉ nghe một hồi tiếng bước chân bình bịch từ gần đến xa, xem bộ dáng là bị sợ đi.
Cô gái dãn ra một hơi, chân mềm nhũn, trải trên mặt đất.
Chàng trai đợi một lát, nhẹ nhàng hỏi: "Người bên ngoài đi chưa bảo bối?"
Cô gái rốt cục khóc lên, hướng về phía điện thoại di động nói, "Anh yêu, em nhớ anh."
Cô gái chưa tỉnh hồn, chàng trai vẫn trấn an cô gái, đêm hôm đó, hai người cầm điện thoại nói đến trời sáng, cô gái nói: "Mau cúp đi, gọi đường dài lâu như vậy, xài hết bao nhiêu tiền a."
Chàng trai cười nói: "Thật là một nha đầu ngốc", cô gái nói: "Uh ngốc, ngốc mới có thể coi trọng anh, cúp đi anh yêu, hôm nay đi làm cẩn thận ngủ gật bị ông chủ bắt nha."
Cúp điện thoại rồi, trong lòng cô gái thật ngọt ngào, cô hưởng thụ cảm giác an toàn chàng trai cho cô, bất quá không được hoàn mỹ chính là, chàng trai tựa hồ đã tạo thành lệ thường cúp điện thoại trước rồi, lần này cũng không ngoại lệ, cô gái nghĩ thầm: hắn mặc dù rất tốt, nhưng rốt cuộc không giống yêu mình sâu như chàng trai yêu cô gái trong câu chuyện đó, hắn cũng không để cho mình cúp điện thoại trước.
Trời bắt đầu nóng, trên rất nhiều áo đơn của cô gái cũng không có túi, cho nên nhiều khi cô quên mang điện thoại di động, tỷ như lúc ăn cơm sau tan việc thì quên điện thoại di động ở trên bàn làm việc, tỷ như lúc đi chơi với bạn cùng phòng thì quên điện thoại di động ở trong nhà mướn, mỗi lần cô trở lại cũng sẽ nhận được điện thoại không nghe và tin nhắn của chàng trai, cũng chỉ có những lúc này, cô mới có thể cảm thấy công bằng chút: hừ, mỗi lần đều cúp điện thoại của em trước, không thể kịp thời nhận điện thoại của anh, coi như là trừng phạt nho nhỏ đi, không cho ủy khuất a, đần heo."
Ngày mười hai tháng năm, một ngày không thể không bình thường hơn, cô gái ở trong công ty nhỏ kia cẩn trọng làm chuyện của mình, không ngừng phấn đấu vì ước mơ nhỏ của mình.
Lúc sắp tan việc, trong phòng làm việc truyền lên một cái tin: xảy ra động đất, Tứ Xuyên Vấn Xuyên là tâm của động đất, nghe nói cấp độ động đất cỡ như động đất Đường Sơn[1].
Cô gái cả kinh trong lòng, theo bản năng móc điện thoại di động trong túi, quên mang!
Cô lập tức cầm điện thoại riêng trong phòng làm việc lên gọi cho chàng trai, nhưng gọi qua thì tín hiệu liền tắt, gọi số máy trong nhà, cũng không thông, xem ra thiết bị truyền tin ở Tứ Xuyên đã bị động đất phá hư hầu như không còn .
Một loại dự cảm bất tường xông lên đầu, cô gái lòng như lửa đốt đợi không kịp tan việc, từ trong văn phòng lao xuống, gọi một chiếc xe taxi liền chạy tới chung cư nơi mình ở.
Mở điện thoại di động ra, thậm chí có hơn năm mươi lần điện thoại không nghe, toàn bộ là chàng trai gọi tới, cô chuyển qua, còn có một tin nhắn chưa đọc:
Bảo bối, em yêu, nha đầu ngốc, dùng hết tất cả đời này của anh để yêu em, anh yêu em, còn hơn em yêu anh.
Kể từ lần đó em kiên trì bảo anh cúp điện thoại trước, anh liền biết, em khẳng định cũng nhìn xem câu chuyện đó rồi, nhưng, em yêu, anh muốn nói cho em biết, anh yêu em, còn hơn cả em yêu anh.
Thật ra thì anh cũng đã xem qua câu chuyện đó, rất sớm lđã xem qua, đó là một câu chuyện đẹp, bởi vì có chỗ tiếc mà đẹp, nhưng đó không thuộc về chúng ta, anh không muốn cái loại đẹp đó, cái loại đó là đẹp thiếu sót, anh không muốn! Khắc cốt minh tâm chắc chắn kèm theo tê tâm liệt phế, anh tình nguyện hai người bình an qua cả đời, cũng không cần cái loại khắc cốt minh tâm đó, anh chỉ muốn làm bạn em cả đời, cùng nắm tay nhau, bên nhau đến già.
Anh không muốn cái loại đẹp thê thảm đó, nh chỉ muốn hạnh phúc thật thật tại tại. Anh chưa bao giờ dám quên mang điện thoại di động, anh sợ ngày nào đó em nhớ anh, nếu như anh không mang điện thoại di động, anh sợ em cũng sẽ đưa đám giống như anh, rất lâu, cho dù là đi nhà cầu, anh cũng muốn đem điện thoại di động cất trong túi; buổi tối anh chưa bao giờ tắt máy, mỗi đêm trước khi ngủ anh đều sạc pin một lần, chỉnh lớn tiếng chuông, anh sợ đêm nào đó em muốn nói chuyện với anh, nếu như anh tắt máy, em ở xa quê sẽ càng thêm cô độc.
Mỗi lần em đều bảo anh cúp điện thoại trước, nh biết đó là bởi vì em yêu anh, anh rất vui vẻ, nhớ tới luôn là trong mắt ẩm ướt; điện thoại của anh chưa bao giờ tắt máy, nhưng em không biết, đó là bởi vì anh yêu em hơn, đừng trách anh chưa từng nói cho em, bảo bối của anh, anh là muốn đợi đến lúc chúng ta đã già mới nói.
Nha đầu ngốc, nhìn dáng dấp anh thật không có phúc khí làm bạn em cả đời, trên lưng anh có tấm bản, đã đè ép anh nhiều giờ, cả bộ ngực và phần lưng anh đều đau đớn tê liệt, anh còn có thể ngửi thấy mùi tanh từ máu mình chảy ra, bảo bối, anh không cách nào tiếp tục đi tới cùng em nữa.
Em yêu, anh muốn nghe thanh âm của em, anh gọi đến điện thoại em từng lần, tại sao em không nhận? Em yêu, em nghe anh đang gọi em sao? Em yêu, nơi này thật đen, anh lạnh quá, anh muốn em ôm anh.
Em yêu, em yêu của anh, bảo bối của anh, anh yêu em, giờ phút này anh thật hèn nhát thật sợ chết, bởi vì ý anh sẽ không thể ôm em yêu em. Anh lo lắng hơn là em sẽ bởi vì anh mà thương tâm muốn chết, chớ như vậy, em yêu, anh đi, em ở đây Bắc Kinh tìm thêm một người chiếu cố em, nơi đó nhân sĩ thành công nhiều, cơ hội nhiều. Em là thiên sứ thánh khiết nhất trong thiên đường, không có ai ở bên cạnh bảo vệ em, anh sợ em sẽ phải chịu tổn thương.
Đáp ứng anh, em yêu, nếu như còn có một nam nhân yêu em giống như anh, ngàn vạn chớ không nhận điện thoại của hắn, anh biết lúc đó sẽ đau cỡ nào.
Anh không thể hít thở, bảo bối, gặp lại sau, kiếp sau, anh nhất định phải làm chồng em!
Bảo bối, em yêu, nha đầu ngốc, lần nữa dùng hết tất cả đời này của anh để yêu em, anh yêu em, còn yêu hơn em yêu anh.
Nước mắt của cô gái tựa như nước sông vỡ đê, khóc đến không kịp hô hấp, cô ngửa đầu hướng trời, nhắm chặt cặp mắt lại phát ra tiếng la tê tâm liệt phế:
Anh yêu, kiếp sau em còn làm lão bà của anh, em sẽ không bao giờ tắt máy nữa. . .
Home » Truyện ngắn » Anh yêu, kiếp sau em không bao giờ tắt máy nữa
Anh yêu, kiếp sau em không bao giờ tắt máy nữa
Người đăng: chia se dam me on Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014
{ 0 nhận xét... read them below or add one }
Đăng nhận xét